"Trước khi chết, cùng tên tạp chủng kia đồng quy vu tận. Một trăm Vô Ưu tệ này chắc là phần thưởng khi tiêu diệt được nó." Tôn Nhị Lang tuyệt đối không ngu ngốc, chỉ cần nhớ lại một chút, liền đoán được nguồn gốc của số Vô Ưu tệ trên người mình.
"Nói vậy, vừa rồi chúng ta đã trải qua chuyện gì?" Vương Huyền Bá rùng mình, theo bản năng sờ vào ngực mình. Dường như vết thương bị xuyên thủng vẫn còn tồn tại.
"Là mộng cảnh sao? Nhưng cảm giác trước khi chết, quá thật." Vương Huyền Bá lẩm bẩm.
Tôn Nhị Lang nhìn chằm chằm vào mấy dòng chữ nhỏ trước mặt, cố gắng tìm thêm thông tin hữu ích.
Nhưng đáng tiếc là, ngoài những dòng chữ này, không có bất kỳ lời giải thích nào khác.