TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh

Chương 148: Rời Xa Thoát Khỏi Tùng Vân

Do cùng nhau phụ trách thu thập cổ vật Đạo Vận, nên Tô Tiểu Muội và tỷ muội Âm Nguyệt Đình đi lại rất gần gũi.

Hơn nữa, từ trước đến nay, ngoại trừ Tiêu Hằng và Tô Trường Ngọc, Tô Tiểu Muội cũng chưa tiếp xúc nhiều với người ngoài.

Vì vậy, hai năm nay sớm chiều ở chung, lại bồi dưỡng ra một chút cảm tình.

Dưới sự cổ vũ của Tô Tiểu Muội, tỷ muội Âm Nguyệt Đình cũng bắt đầu tu hành “Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú”, thử thanh trừ chướng khí trong cơ thể, bước lên tiên đồ.

Thế nhưng các nàng tu hành lại càng khó khăn hơn so với Tô Trường Ngọc vài phần.

Bất quá các nàng chỉ dùng tâm thái bình thường đối đãi, cho nên dù chậm nhưng tiến độ vẫn tăng dần.

Lý Phàm chỉ quan sát một vòng, cũng không hiện thân.

Sau khi xác định không có gì ngoài ý muốn, Lý Phàm liền trở về Vạn Tiên đảo.

Giao trận miện lại cho Trương Chí Lương, Lý Phàm lại một lần nữa đắm chìm trong việc học trận pháp.

Lúc này là mỏ neo 22 năm, hắn đặt cho mình thời hạn sáu năm.

Đời trước, mỏ neo 31 năm hắn xuất quan, Xích Viêm Phần Hải đã bắt đầu.

Mà mỏ neo 30 năm, hắn còn từng đi Vạn Tiên đảo, giao nộp Thái An quả.

Cho nên Xích Viêm xuất hiện, hẳn là trong khoảng mỏ neo 30-31 năm.

Nhưng đời này, có Trương Hạo Ba là nhân tố bất ổn.

Để bảo hiểm, Lý Phàm quyết định chậm nhất mỏ neo 28 năm, nhất định phải rời đi.

Trước thời điểm đó, vẫn phải nắm chặt tất cả thời gian để học tập trận pháp.

Dù sao, qua thôn này thì không còn cửa hàng kia.

Sau khi tới Nguyên Đạo châu xa lạ, nơi nào còn có thể tìm được đại sư trận pháp dạy bảo tận tay cho ngươi.

Thời gian cấp bách, Lý Phàm càng thêm chăm chỉ.

Đắm chìm trong nghiên cứu trận đạo, không nghỉ ngơi chút nào.

Ngay cả Trương Chí Lương khuyên nhủ hắn nghỉ ngơi một lát, cũng bị hắn chính nghĩa nghiêm từ cự tuyệt.

Mấy năm qua, bên người Trương Chí Lương, những học đồ trận đạo đã đổi hết đợt này tới đợt khác.

Nhưng như Lý Phàm, vẫn luôn chuyên tâm không bị quấy nhiễu, kiên trì như một, cũng không còn người nào khác.

Trương Chí Lương nhìn Lý Phàm, ánh mắt cũng càng thêm nhu hòa.

Thời gian trôi qua, chớp mắt đã bốn năm trôi qua.

Thời gian đã tới mỏ neo 26 năm.

Lý Phàm đang nghiên cứu trận pháp khẽ ngẩn người.

Là phân thân Lâm Phàm vẫn luôn bế quan suy diễn công pháp, độ cống hiến hao hết, bị ép xuất quan.

Tương đương hai trăm bảy mươi năm thời gian tìm hiểu, kết quả không tính tốt, nhưng cũng không xấu.

Tự sáng tạo công pháp thật sự quá khó, cho dù không phải vô trung sinh hữu, chỉ là cải biên công pháp vốn có, cũng là trăm khó ngàn khó.

Hai môn công pháp, chỉ kịp suy diễn ra một môn.

Tiến độ của một môn còn lại chỉ hoàn thành quá nửa.

Lý Phàm ước chừng, dùng thêm ba mươi năm thời gian hẳn là cũng đủ.

Bình quân một trăm năm mươi năm, hắn mới có thể suy diễn ra một môn pháp mới.

Đây vẫn chỉ là công pháp Trúc Cơ kỳ mà thôi.

Khó trách Vạn Tiên Minh và Ngũ Lão hội có thể thực hiện công pháp độc quyền.

Lý Phàm không khỏi cảm khái trong lòng.

Thực sự là được không bù nổi mất, phí tổn xa xa lớn hơn thu hoạch.

Lý Phàm xem xét công pháp mới mình lĩnh ngộ được.

“Ý Linh Huyễn Công”.

Là hắn tổng hợp “Minh Linh Huyễn Công”, cùng cảm ngộ Trúc Cơ kiếm ý của Trương Hạo Ba, suy diễn mà ra.

Có công pháp này, Lam Viêm Huyễn Linh sẽ có được sự trưởng thành hơn nữa.

Về phần thân pháp mới dùng “Như Ảnh Tùy Hình Quyết” làm bản gốc, lại còn chưa suy diễn ra được.

Tạm thời không đi tu hành, Lý Phàm vẫn nắm chặt thời gian còn lại, hết khả năng nâng cao lý giải của bản thân đối với trận pháp.

Phân thân Lâm Phàm thì một mặt làm một ít nhiệm vụ vặt vãnh trên Vạn Tiên đảo, góp chút độ cống hiến, duy trì nhu cầu sinh tồn tại Thiên Huyền cảnh.

Một mặt dò hỏi chuyện đã xảy ra trong mấy năm nay.

Nhưng lại không dò hỏi được tin tức gì có ích.

Từ sau mỏ neo 22 năm, toàn bộ Tùng Vân Hải đã rơi vào một loại yên tĩnh kỳ dị.

Tựa như có cái gì đó đang thai nghén.

Dòng sông thời gian, tiếp tục cuồn cuộn chảy về phía trước.

Chớp mắt đã tới mỏ neo 28 năm.

Thời gian Lý Phàm trong kế hoạch rút khỏi Tùng Vân Hải đã đến, đang lúc hắn muốn tìm một cái cớ, cáo biệt Trương Chí Lương.

Hắn lại bị Trương Chí Lương đơn độc mang vào một không gian kín đáo.

Phía xa là ngân hà sáng lạn, Lý Phàm đã nghiên cứu trận pháp gần mười năm, mơ hồ có thể nhìn ra dấu vết một tòa đại trận đang vận chuyển chậm rãi.

“Ta có một chuyện, cần ngươi làm giúp ta.” Trương Chí Lương nhìn Lý Phàm, vẻ mặt nghiêm nghị.

Ngôn ngữ vô cùng mạnh mẽ, căn bản không cho Lý Phàm cơ hội cự tuyệt.

“Ngươi thay ta đi một chuyến Thiên Vũ châu, đó là nơi đặt trụ sở của Vạn Tiên Minh.”

“Sau khi tới đó, ngươi mở vật này ra, tự nhiên sẽ biết bước tiếp theo nên làm gì.”

Lý Phàm hơi sửng sốt, nhận lấy thứ Trương Chí Lương đưa tới.

Chỉ thấy đó là một cái hộp chữ nhật nhỏ màu đen, bên ngoài trơn nhẵn tối đen.

Trên đó khắc một đạo pháp trận, dùng làm phong ấn.

“Mang theo vật này, thì không thể sử dụng trận pháp truyền tống. Ngươi cần phải bay một đường tới đó.”

“Thiên Vũ châu đường xá xa xôi, với tốc độ của ngươi, ước chừng phải mất hai ba năm mới có thể đến nơi. Ngươi đừng nhàn rỗi trong khi lên đường.”

“Phá giải trận pháp phong ấn trên cái hộp này. Tin tưởng lấy trình độ trận đạo hiện tại của ngươi, khi ngươi đến Thiên Vũ châu, phong ấn này cũng tự nhiên được giải khai.”

Lý Phàm lúc đầu còn không hiểu chuyện gì xảy ra với nhiệm vụ kỳ diệu của Trương Chí Lương.

Bất quá sau khi nghe xong một loạt yêu cầu của hắn, lại hiểu được.

Im lặng thu hộp nhỏ màu đen đi, cũng không hỏi chuyện thù lao, chuẩn bị cáo biệt rời đi.

Trước khi đi, Lý Phàm vẫn hỏi một câu: “Trương đại sư, ngươi không đi sao?”

Trương Chí Lương sửng sốt, sau đó lại cẩn thận đánh giá Lý Phàm một chút.

Trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng: “Đi? Thiên địa rộng lớn, lại có thể đi đâu chứ.”

“Ngươi đi đi!”

Lý Phàm cung kính hành lễ, không nói thêm gì nữa, rời khỏi Sách Trận đường.

“Hy vọng ta không nhìn lầm người.” Trương Chí Lương nhìn phương hướng Lý Phàm biến mất, thở dài một hơi.

……

Truyền Pháp quảng trường, hộp đen thu vào trong nhẫn trữ vật, Lý Phàm thử một phen.

Trận pháp truyền tống vẫn có thể sử dụng.

Xem ra, nhiệm vụ Trương Chí Lương giao phó, chỉ là kiếm cớ đuổi Lý Phàm đi, để hắn rời xa Tùng Vân Hải mà thôi.

Sở dĩ nói không thể sử dụng trận pháp truyền tống, là sợ Lý Phàm trong thời gian ngắn sẽ trở lại.

Nhìn tượng Truyền Pháp Tiên Tôn phía trước, đám tu sĩ Tùng Vân Hải vội vã lui tới, Lý Phàm hiểu rõ trong lòng.

Là thời điểm rồi.

Dùng phù truyền tin, liên lạc với Tô Tiểu Muội.

Để nàng cùng mọi người, chờ ở Dạ Lam đảo.

Lập tức thông qua trận pháp truyền tống, đi tới Lưu Ly đảo.

Dự định mang theo Tô Tiểu Muội bọn hắn, cùng nhau rời đi.

Lại không nghĩ tới, vừa ra khỏi trận pháp truyền tống, đã bị người trấn thủ Lưu Ly đảo là Vũ Văn Tinh gọi lại.

“Ta có một công việc tốt, không biết đạo hữu có hứng thú không?” Vũ Văn Tinh nhiệt tình nhìn Lý Phàm.

“Ồ? Không biết là công việc gì.” Lý Phàm lễ phép hỏi một câu, cũng không để trong lòng.

Dù sao mặc kệ Vũ Văn Tinh nói cái gì, hắn cũng chắc chắn sẽ cự tuyệt.

“Người trấn thủ Thái An đảo có quan hệ không tệ với ta, hiện nay hắn đang gặp phải bình cảnh tu hành, muốn ra ngoài tìm kiếm cơ duyên.”

“Bất đắc dĩ trách nhiệm trên người, không thể tự ý rời đi. Cho nên hỏi ta có người thích hợp đề cử hay không.”

“Đúng lúc, gặp phải ngươi.”

Vũ Văn Tinh cười mỉm nói.

Lý Phàm chỉ nghe một câu, đã biết không ổn.

Đợi Vũ Văn Tinh nói xong, sắc mặt càng đen lại.

“Lại tới?”

“Không được, không được. Ta được người nhờ vả, phải ra ngoài một chuyến. Thực sự không thể phân thân.”

“Đạo hữu vẫn là mời cao nhân khác đi!” Lý Phàm không chút lưu tình, chắp tay cự tuyệt.