Thông Vân Hải, trên Thái Diễn Chu.
Vừa mới tiến vào Tu Tiên giới, đám người Ly Giới đầy hưng phấn đang đứng trên boong tàu, nhìn ngắm bốn phía.
Còn Lý Phàm thì vận dụng “Đạo Quyết” quan sát mệnh số của bọn họ.
Phần lớn đều bị lớp bụi che khuất, tối tăm mờ mịt.
Tuy nhiên, khi nhìn đến mập mạp Diệp Phi Bằng, trong mắt Lý Phàm không khỏi toát lên một tia kỳ lạ.
Bởi vì, mệnh số của hắn giống như một làn sương trắng mới sinh, đang không ngừng xoay tròn biến hóa.
“Loại mệnh cách này…”
Lý Phàm hồi tưởng lại lời chú giải trong Đạo Quyết.
“Tùy vận lưu chuyển, nhất biến sinh bách biến.”
Ý tứ là, mệnh số của người này rất dễ chịu ảnh hưởng từ bên ngoài.
Nếu như gặp được quý nhân đề bạt, thì rất có khả năng sẽ giống như tên của hắn, đại bàng một ngày bay lên cùng gió, Phù Diêu thẳng tiến chín vạn dặm.
Nhưng nếu như gặp phải đại hung đại ác, mà khi đó mệnh số của hắn vẫn còn khá yếu ớt, thì cũng rất có thể sẽ không chống đỡ nổi tai kiếp, một mạng ô hô.
Tỷ như kiếp trước, hắn phát giác bóng dáng lén lút của Lý Phàm, muốn làm ra chuyện uy hiếp. Kết quả là trực tiếp bị Lý Phàm dùng một con dao găm đâm chết.
Nhưng nếu như người bị uy hiếp không giống như Lý Phàm, quyết đoán giết chóc như vậy, thật sự bị hắn dây dưa, thì dưới loại tình huống khí vận này tiêu kia tăng, nói không chừng từ đó hắn sẽ bay lên, vận không thể đỡ.
Lý Phàm nguyện ý dùng tám chữ để hình dung loại người này: “Thuận phong siêu thần, nghịch phong siêu quỷ.”
Đám người Ly Giới, trừ Diệp Phi Bằng ra, thì chỉ có mệnh số của Tiêu Hằng và Tô Tiểu Muội là tương đối đặc thù.
Tô Tiểu Muội là tím đen quấn quýt lẫn nhau, khó phân biệt.
Còn Tiêu Hằng thì là tượng rồng tiềm phục.
Bất luận là một người nào trong ba người này, đặt ở Tu Tiên giới thượng cổ, cũng cực kỳ hiếm thấy.
Thường thường một đại châu, mười năm mới xuất hiện một người.
Nhưng hiện tại, ở tiểu Ly Giới này, lại giống như tụ tập một chỗ cùng xuất hiện.
Điều này khiến Lý Phàm không khỏi suy nghĩ miên man.
“Có lẽ, có liên quan đến ngọn núi lửa của Ly Giới.”
……
Dưới áp lực tử vong, Tiêu Hằng đêm không thể ngủ. So với kiếp trước còn nhanh hơn, chỉ dùng thời gian tám chín ngày, đã trừ bỏ được hết thảy chướng khí trong người.
Sau khi tiến vào Tu Tiên giới, chỉ trong một ngày một đêm, hắn đã dẫn linh khí nhập thể thành công, bước vào Luyện Khí kỳ.
Tô Tiểu Muội lại càng khoa trương. Ở thời khắc Thái Diễn Chu phá vỡ Tiên Tuyệt đại trận, tiến vào Tu Tiên giới.
Lý Phàm liền cảm nhận được linh khí giữa thiên địa như ong vỡ tổ, tự phát tràn vào cơ thể Tô Tiểu Muội.
Cơ thể của nàng, cũng giống như đã đói bụng từ rất lâu, đến thì không cự tuyệt.
Giống như động không đáy, đem toàn bộ linh khí tiến vào trong cơ thể.
Cho đến hiện tại, quá trình này vẫn còn đang tiếp tục.
Tô Trường Ngọc nhìn hai người bên cạnh tiến cảnh nhanh như vậy, khó tránh khỏi có chút hâm mộ.
Chỉ là trong lòng không mất cân bằng, trái lại càng thêm cần cù chăm chỉ tu luyện “Huyền Hoàng Thanh Tâm Chú” Lý Phàm truyền thụ cho hắn.
Quên ăn quên ngủ, giống hệt Lý Phàm lúc đầu ở Lưu Ly đảo.
Lý Phàm nhìn thấy, không khỏi âm thầm gật đầu.
……
Thái Diễn Chu dán sát mặt biển, nhanh chóng bay đi.
Bốn phía đều là biển rộng mênh mông vô bờ, cảnh sắc lặp đi lặp lại khô khan, rất nhanh đã khiến đám người Ly Giới mất đi cảm giác mới mẻ.
Nhao nhao trở về khoang thuyền nghỉ ngơi.
Lý Phàm đã học được trận pháp hơn hai năm, liền thử nghiệm ở bên ngoài Thái Diễn Chu bố trí một “Trận Ẩn Âm Tàng Hình”.
Đây là loại trận pháp che giấu cỡ nhỏ sơ cấp nhất, nhưng hiệu quả không tệ, có thể che giấu âm thanh và hình dạng.
Dọc đường đi không bị người phát hiện, Lý Phàm mang theo một đám người, thuận lợi trở về Dạ Lam đảo.
Sau khi nói cho mọi người biết mấy loại phương pháp trừ bỏ chướng khí, Lý Phàm lại để Ân Nguyệt Đình phụ trách an bài.
Sau đó, hắn lại hỏi thăm dự định trong tương lai của ba người Tô Tiểu Muội.
Tô Tiểu Muội và Tiêu Hằng đều nói, muốn chờ Tô Trường Ngọc dẫn linh khí nhập thể thành công, sau đó lại cùng nhau đi Vạn Tiên đảo.
Lý Phàm cũng không miễn cưỡng.
Chỉ là lại chạy một chuyến đến Vạn Tiên đảo, đổi lấy hai môn công pháp Luyện Khí kỳ.
Một môn đương nhiên là “Tiểu Diễn Thủy Quyết” cho Tiêu Hằng.
Môn còn lại là “Tâm Nộ Hỏa Viêm Công” chuẩn bị cho Tô Tiểu Muội.
Tiêu Hằng cẩn thận tiếp nhận ngọc giản, dập đầu với Lý Phàm.
Tô Tiểu Muội thì không câu nệ như vậy.
Cầm ngọc giản, cao hứng đến nhe răng cười, liên tục nói: “Đa tạ sư phụ.”
Lý Phàm không để ý tới, mặc kệ nàng kêu.
“Các ngươi ở trên Dạ Lam đảo chờ Tô Trường Ngọc, cũng không thể rảnh rỗi.”
“Cùng Triệu Nhị Bảo kia một chỗ, giúp ta thu thập đồ cổ. Ta có đại dụng.”
Lý Phàm phân phó nói.
Tô Tiểu Muội và Tiêu Hằng liên tục gật đầu.
“Tiên đạo gian nan, ta cũng chỉ có thể dẫn các ngươi nhập môn mà thôi. Sau này các ngươi có thành tựu gì, còn phải xem tạo hóa của chính mình.”
Nói xong, lưu lại một khối linh phù liên lạc cho hai người bọn họ, Lý Phàm liền đuổi bọn họ rời đi.
“Vận đạo của Tiêu Hằng và Tô Tiểu Muội đều không tầm thường, có bọn họ tương trợ, quá trình thu thập đạo vận đồ cổ hẳn là sẽ tăng nhanh rất nhiều. Hy vọng có thể hoàn thành thu thập trước Xích Viêm Phần Hải.”
Buổi tối hôm đó, Lý Phàm lại dùng “Vân Thủy Huyễn Mộng Công”, tăng cường một chút ký ức đau đớn của Triệu Nhị Bảo, để cảnh tỉnh.
Sau đó, Lý Phàm lại vội vàng trở về Vạn Tiên đảo.
Là bởi vì hắn nhận được tin tức truyền đến của Cung Bá Vũ.
Di thư của Hà Chính Hạo, “Sơn Xuyên Bách Mạch Trận Đồ”, đã được bổ sung hoàn tất.
Không nghĩ tới đối phương hành động nhanh như vậy, Lý Phàm không ngừng nghỉ, lại đi tới bên ngoài Sách Trận đường.
Cung Bá Vũ đã phái người ở đây tiếp ứng.
Lại đi vào trong tòa kiến trúc như hình lập phương bằng kim loại kia, lần này tiểu phương nhanh chóng di chuyển, sau đó đi tới một phòng họp cỡ lớn.
Bên trong ngoại trừ Cung Bá Vũ, còn có sáu gã tu sĩ khác ngồi.
Nhìn qua đều ở độ tuổi bốn năm mươi, khí tức trên người khó có thể nắm bắt, hiển nhiên tu vi đều không yếu.
Cung Bá Vũ chào hỏi Lý Phàm đi tới bên người, vui mừng nói: “May mắn nhờ những lão hữu này liên thủ, tập hợp ý kiến của mọi người. Tốn không ít thời gian, rốt cuộc cũng đã bổ sung hoàn thành di tác của Hà Chính Hạo đạo hữu. Thật sự là đáng mừng đáng chúc!”
Lý Phàm gật đầu: “Nếu như Hà đạo hữu sau khi chết có linh, nhất định sẽ rất vui mừng.”
Cung Bá Vũ từ trong ngực lấy ra một khối ngọc vuông, đưa cho Lý Phàm.
Lý Phàm cầm khối ngọc mà mình chưa từng thấy qua này ở trong tay, cẩn thận quan sát.
Chỉ thấy tám góc của khối ngọc, đều dùng kim loại màu sắc khác nhau để thay thế.
Mặt ngoài của khối ngọc, còn khắc ghi hoa văn phức tạp huyền ảo.
Từng tia ánh sáng màu vàng, giống như dòng sông, chảy giữa các hoa văn.
“Đây là ngọc giản mã hóa của Vạn Tiên Minh chúng ta. Sau khi chế tạo thành, mỗi một khối ngọc giản mã hóa, chỉ có tu sĩ nhất định mới có thể xem xét tin tức được ghi chép bên trong. Nếu như người khác cưỡng ép đọc, sẽ dẫn phát cấm chế tự hủy đã được thiết lập sẵn, tự mình nổ tung.”
“Khối này chính là chuẩn bị cho ngươi, bên trong khắc ghi ‘Sơn Xuyên Bách Mạch Trận Đồ’ đã được bổ sung hoàn chỉnh.”
Cung Bá Vũ căn dặn nói.
Lý Phàm gật đầu, thần thức khẽ động, kiểm tra nội dung trong ngọc giản.
Từng tòa núi lớn khác nhau, nháy mắt xuất hiện trong đầu Lý Phàm.
Nhìn kỹ lại, mỗi một nắm đất, mỗi một viên đá vụn trên những ngọn núi lớn kia, rõ ràng đều là một pháp trận cỡ nhỏ.
Dưới sự chồng chất của vô số pháp trận nhỏ, hình thành một ngọn núi lớn hoàn chỉnh, một đại trận lấy núi làm hình.
Thông tin dữ liệu khổng lồ ẩn chứa trong đó, khiến Lý Phàm không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Đây không phải là thứ mà Luyện Khí kỳ có thể xem.