“Nếu thật sự có ngày đó, tiền bối đừng quên mang theo ta.” Một lúc sau, Tôn Nhị Lang cười nói.
“Không thành vấn đề.” Y Thuật liếc nhìn Tôn Nhị Lang, gật đầu đồng ý.
Tôn Nhị Lang lập tức ngẩn người.
“Sư tôn của ngươi, dạo này không ở Đại Khải tiểu thế giới? Ta không cảm nhận được sự hiện diện của hắn.” Y Thuật hỏi.
Tôn Nhị Lang nghe vậy nhíu mày: “Đúng vậy. Nhưng không biết người đi đâu? Theo ta nhớ, đây là lần đầu tiên người rời khỏi Thánh Triều.”