Liễu Phàm không biết hậu quả sẽ như thế nào sau khi rơi vào những khe hở này.
Hắn cũng không có cách nào phân biệt được sự tồn tại của những khe hở đó.
Đành phải áp dụng cách ngu ngốc, tiếp tục để cho những con khôi lỗi bằng đá còn lại dò đường, bản thân tránh xa những tuyến đường mà những con khôi lỗi biến mất một cách kỳ lạ đã đi qua.
Theo số lượng khôi lỗi bằng đá càng ngày càng giảm, lòng Liễu Phàm cũng từ từ chìm xuống.
Theo tốc độ hao hụt này, sợ rằng đời này tuyệt đối không thể đến được nơi sâu trong Tinh Hải.