Lời của Hứa Bạch khiến cho Liễu Tam giật nảy mình.
Nhưng rất nhanh, hắn đã phản ứng lại, ý của Hứa Bạch là tự sát, nói chính là nhắc đến phân thân này.
“Thiếu chủ cần gì phải làm thế? Có ta và lão Phương ở đây, còn có dược vương chân đỉnh. Cho dù không địch lại, muốn chạy trốn cũng không khó.” Liễu Tam nhìn Hứa Bạch, có chút khó hiểu.
Hứa Bạch cũng không giải thích nhiều: “Chỉ là để đề phòng vạn nhất mà thôi.”
Liễu Tam thấy vậy, cũng không hỏi nhiều nữa, mà dặn dò: “Nếu để tự sát dễ dàng, thiếu chủ có thể dùng linh lực bọc lấy viên dung hồn tiêu thể đan này, nuốt vào đan điền. Thời khắc mấu chốt, hóa tan đan dược, dược lực sẽ lan khắp toàn thân trong nháy mắt. Trong quá trình này, còn cần phải chú ý…”