“Chẳng qua là dùng mưu mẹo mà thôi. Thuật [Kiếm] của Sở huynh không giỏi tiên công, nhưng phòng ngự phản kích lại là một tuyệt chiêu. Thế nhưng [Trừu Ti] thuật này lại mô phỏng theo sinh lão bệnh tử, sự biến hóa của con người, không thể nói là công kích, chẳng qua là trạng thái gia trì mà thôi. Chính vì vậy mà không thể dẫn đến [Kiếm] phản kích.” Thắng cuộc, trên mặt Lý Phàm không có chút kiêu ngạo nào, lại chủ động giải thích cho Sở Phong.
Ngày trước ở trong căn nguyên của thiên địa nơi thai nghén ra Ngũ Hành Động Thiên, Lý Phàm từng có cơ hội chứng kiến thân thể mình như những sợi tơ mỏng đan xen vào nhau, không ngừng bị rút ra.
Khi ấy, hắn đã mơ hồ ngộ ra được một chút.
Nhưng để có thể thi triển thần thông trực tiếp ở thế giới hiện thực thì vẫn còn chưa đủ. Cho tới lần này, sau khi nắm giữ vận mệnh của Thú Chủng Giới, trong quá trình đột phá đến Nguyên Anh trung kỳ, Lý Phàm gần như trở thành tồn tại như thiên đạo của tiểu thế giới này.
Sinh tử của vạn vật trong thiên địa, chỉ trong một ý niệm.