Lão Tôn khẽ nhíu mày: “Chuyện bắt bóng bắt gió như thế, vẫn không nên truyền ra thì hơn.”
“Dù sao đi nữa, bọn họ cũng là những chiến sĩ vĩ đại đã vì Tiên Minh mà anh dũng hy sinh. Làm sao bên trên có thể để mặc cho những kẻ tiểu nhân vô sỉ kia đi hủy hoại thi thể của họ được?”
Sắc mặt của tên tu sĩ lười biếng kia thoáng lộ vẻ không phục: “Thế nào là bắt bóng bắt gió? Ta tận mắt nhìn thấy đấy!”
“Tiểu tử Trương Đức Bưu kia, dựa vào lệnh của Tiên Minh, mang theo một đám người đi thu gom thi thể một cách quang minh chính đại. Những thứ như là nhẫn trữ vật trên người hay là pháp bảo còn có thể dùng được, chẳng phải toàn bộ đều bị bọn chúng lặng lẽ thu lại sao?”
“Thậm chí ta còn nghe nói, những thứ như là Kim Đan còn sót lại hay là mảnh vỡ động thiên trong cơ thể, cũng đều bị đám người này đào ra hết!”