Lý Phàm hồi tưởng lại những câu chuyện mà Hoàng Phủ Kỳ đã kể về Mê Vực.
“Có những nơi chỉ đơn thuần là không gian mênh mông vô tận, không hề có bất kỳ sự sống nào khác.”
“Nhưng cũng có những nơi như Sất Trá Thâm Uyên, ẩn chứa vô vàn hiểm nguy kỳ quái.”
“Tất cả đều bị che giấu trong màn sương trắng mờ mịt, những tu sĩ lạc vào đó chẳng khác nào người mù, khó lòng mà nhận biết được toàn cảnh.”
“Với số lương thực ta mang theo, có thể cầm cự được khoảng mười lăm ngày nữa. Việc có xuyên qua được Mê Vực này hay không, đành phải xem tạo hóa của ta ở kiếp này vậy.”