“Nói cho cùng, là vì ta chưa nắm vững chân ý Cô Phàm, cần Hoàn Chân trong trạng thái trọng thương giúp ta hoàn thành việc chuyển hóa. Cho nên tiêu hao mới kinh người như vậy, thậm chí có thể nói là thu không đủ bù chi.”
“Bất quá…”
Sau khi một bức điêu khắc gỗ Huyền Hoàng khác cháy hết, không còn nguồn lực bên ngoài chống đỡ, Cô Phàm dần trở nên ảm đạm.
Lý Phàm không tiếp tục thêm nhiên liệu, chỉ ngồi xem sự biến hóa của Cô Phàm.
Giống như đèn cạn dầu, Cô Phàm từ thực hóa hư, ánh sáng và bóng tối dần trở nên nhỏ bé.