“Chưa vào Sơn Hải đã có thực lực như vậy. Nếu cho ngươi thời gian, đợi ngươi chính thức tiến vào Sơn Hải rèn luyện một phen, đúng là tương lai đáng mong chờ. Có điều…”
Tà Tô Bạch chuyển giọng, âm thanh lạnh dần: “Ngoại lực, có thể làm thuyền, làm mái chèo. Nhưng nếu muốn thực sự siêu thoát, cuối cùng vẫn phải dựa vào chính mình!”
“Ngươi…”
“Có gì thuộc về riêng mình không?”
Lời thì thầm lạnh lẽo vang bên tai Lý Phàm, tựa ma âm. Trong mắt Tà Tô Bạch cũng đồng thời ánh lên một tia sáng kỳ dị.