“Tiền bối, ta hình như không chịu nổi nữa rồi!” Giọng nói đau khổ của linh thể Vô Lượng Kính, Tôn Lộ Dao, mơ hồ truyền ra từ trong gương.
“Hừ, không chết được đâu.” Lý Phàm dường như không nghe thấy, không những không cho Vô Lượng Kính ngừng lại mà còn đánh ra một đạo pháp quyết, điều khiển nó phát ra ánh sáng u ám về phía đại xoáy Liệt Giới lần nữa.
Nói xong, trên mặt Vô Lượng Kính lập tức xuất hiện nhiều đồ văn, hoàn toàn trùng khớp với vết nứt trên mặt kính. Trong ánh sáng xanh u ám, những vết thương này dần dần lành lại.
“Á...!” Âm thanh đau khổ nhưng lại như thoải mái của Tôn Lộ Dao vang lên.
Lý Phàm chỉ nheo mắt, chăm chú nhìn vào những hình ảnh vụn vỡ liên tục lóe lên trong huyền quang của Vô Lượng Kính.