Sợi xích vàng trên tay Thánh Hoàng khẽ động, một người giấy đã bị kéo đến trước mặt Lý Bình.
Có đôi chút khác biệt, trên mặt người giấy này không có nhiều cảm giác sợ hãi, trái lại còn hơi buồn bã, ủ rũ, không có chút sức lực nào.
Lông mày đậm dựng ngược, nhìn có vẻ hơi buồn cười.
“Cầu sống?”
“Da không còn, lông sẽ bám vào đâu? Nếu Huyền Hoàng giới đều bị hủy diệt, các ngươi lại có thể sống ở đâu!” Thánh Hoàng lạnh giọng nói.