TRUYỆN FULL

[Dịch] Ta Mô Phỏng Con Đường Trường Sinh

Chương 115: Quái Dị Lục Đầu Thủ

Đảo Ân Ân nằm ở góc Đông Bắc của Tùng Vân Hải, Lý Phàm mất hơn hai mươi ngày để đến được nơi này.

Hòn đảo không lớn, cũng không có nhiều cây cối, chỉ có một tòa kiến trúc vuông vức sừng sững trên đảo.

Từ xa, có thể nghe thấy tiếng gào thét đau đớn của con người theo gió biển truyền đến.

“Ân Ân Thượng Nhân đạo hữu có ở đó không?” Lý Phàm cất tiếng hỏi.

Âm thanh lan tỏa khắp đảo, nhưng chờ đợi mãi vẫn không có hồi âm.

Lý Phàm kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, nhưng chỉ có tiếng gió biển rít gào đáp lại.

Sau khi trầm ngâm một lúc, Lý Phàm xác nhận cơ duyên của mình thực sự ở nơi này.

Hắn cẩn thận đề phòng, hạ xuống trước tòa kiến trúc trên đảo.

Kiến trúc này dường như được xây dựng bằng một loại đá màu xanh đen, xung quanh không có cửa sổ, chỉ có một cánh cửa lớn ở giữa.

Bên trong tối đen như mực, không chỉ ánh sáng mà cả thần thức cũng bị nuốt chửng, khiến người ta không thể nhìn rõ tình hình bên trong.

Chỉ có tiếng khóc than liên tục truyền ra ngoài.

Nơi này toát ra vẻ quỷ dị, Lý Phàm đành phải cẩn thận hết mức, chậm rãi tiến vào.

Vừa định bước vào trong, hắn chợt nghe thấy tiếng động gấp gáp.

Một sinh vật trông giống như con chó nhỏ từ bên trong chạy ra, suýt nữa đâm sầm vào Lý Phàm.

Lý Phàm tưởng rằng có dị thú tập kích, đang định ra tay giết chết, nhưng khi thần thức quét qua, hắn phát hiện đây chỉ là một con tiểu thú bình thường.

Làm khách đến nhà, cũng không thể tùy ý giết chết thú cưng của chủ nhân.

Lý Phàm đưa tay ra, túm lấy gáy của nó và nhấc bổng lên.

Con tiểu thú bất ngờ bị bắt, phát ra tiếng rên rỉ sợ hãi, toàn thân run rẩy.

"Bốp!" Một vật mà tiểu thú đang ngậm trong miệng cũng rơi xuống đất.

Lý Phàm đưa con tiểu thú lên trước mặt để quan sát kỹ, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác ghê tởm.

Hình dạng của tiểu thú không khác gì con chó nhỏ, nhưng bốn chi lại giống hệt bàn tay người.

Trên bụng nó, năm sáu thứ trông như con mắt đang di chuyển qua lại, thỉnh thoảng chớp chớp và nhìn chằm chằm vào Lý Phàm.

“Đây là thứ quái quỷ gì vậy...” Lý Phàm cố nén cảm giác ghê tởm, tiếp tục túm con tiểu thú đặt ra sau lưng, chậm rãi bước vào trong bóng tối.

Một lát sau, khi đã quen với bóng tối, Lý Phàm mới nhìn rõ khung cảnh trước mắt.

Trái với tưởng tượng về sự âm u đáng sợ, bên trong lại khá sạch sẽ, dưới đất cũng không có vết máu.

Bên trong là những chiếc lồng giam trong suốt được sắp xếp lộn xộn, giam giữ nhiều sinh vật trông khá kỳ lạ.

Những sinh vật quái dị này đều nằm bẹp trong lồng, trông không có vẻ gì là hung dữ.

Thấy có người đến gần, chúng cũng không hề phản ứng.

Dường như chiếc lồng này chỉ trong suốt từ một phía, từ bên trong không thể nhìn thấy bên ngoài.

Trong số những sinh vật kỳ lạ này, có một con mãng xà khổng lồ với hai cái đầu đang quấn lấy nhau.

Có con trông giống như một chiếc đĩa lớn, trên đó đầy những con giòi nhỏ đang run rẩy không ngừng và bơi trong nước.

Có con rõ ràng là sự kết hợp giữa hai loài khác nhau, đầu dê nhưng thân rùa.

Điều khiến Lý Phàm khó chịu nhất là một con quái vật được tạo thành từ sáu cái đầu người.

Trên đỉnh đầu mọc ra hai cánh tay, gắn vào phía dưới của một cái đầu khác, cứ thế một cái đầu nâng đỡ một cái đầu khác.

Cái đầu thấp nhất có hai bàn tay nhỏ mọc ra ở phía dưới.

Quái vật "Lục Đầu Thủ" này dựng đứng cơ thể, trông như một con sâu khổng lồ, với đôi bàn tay nhỏ ở dưới cùng làm xúc tu, bò qua bò lại trong lồng.

Trong quá trình di chuyển, sáu cái đầu quay về sáu hướng khác nhau, khuôn mặt trắng bệch không chút biểu cảm.

Ngay cả trong cơn ác mộng kinh hoàng nhất, Lý Phàm cũng chưa từng thấy con quái vật nào ghê tởm đến vậy.

Hắn cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, chỉ liếc nhìn một cái rồi bước nhanh qua.

...

“Ta nhất định phải tìm được ngươi, ta nhất định phải tìm được ngươi...”

Dỏng tai lắng nghe, Lý Phàm nghe thấy tiếng thì thầm liên tục lặp đi lặp lại từ sâu trong tòa nhà.

Hắn men theo âm thanh đó, đi đến trước một chiếc lồng giam hình chữ nhật khổng lồ trong suốt.

Hai bên là bốn chiếc lồng nhỏ hơn, nối liền với chiếc lồng lớn này.

Mỗi chiếc lồng nhỏ giam giữ một phàm nhân, trên người họ gắn liền với một thiết bị kỳ lạ.

Dường như có thứ gì đó đang di chuyển trong cơ thể họ, bên ngoài có thể nhìn thấy rõ những chỗ nhô lên đang di chuyển nhanh chóng.

Mỗi khi chỗ nhô lên di chuyển đến đâu, máu thịt ở đó lại nhanh chóng thối rữa.

Nhưng khi chỗ nhô lên di chuyển đi nơi khác, một số chỗ thối rữa dần dần phục hồi, trong khi những chỗ khác lại trở nên nghiêm trọng hơn, nhanh chóng hình thành một cái hố đen lộ ra xương trắng bên trong.

Tình cảnh của những phàm nhân này chẳng khác nào hình phạt tàn khốc nhất, họ nằm dưới đất co giật và gào thét.

Có người đã hoàn toàn tắt thở, chỉ còn lại một đống máu thịt vẫn không ngừng co giật.

Trước chiếc lồng giam trong suốt hình chữ nhật, một bóng người đứng lặng lẽ.

Lý Phàm nhìn thấy đối phương, tóc có phần rối bù, đen trắng xen lẫn, quần áo trên người cũng lôi thôi lếch thếch, rách nát, dường như đã nhiều năm không thay.

“Ta nhất định phải tìm được ngươi, ta nhất định phải tìm được ngươi...”

Bóng người đó như bị ma ám, đôi mắt dán chặt vào chiếc lồng giam trong suốt phía trước, miệng không ngừng lẩm bẩm.

“Ân Ân Thượng Nhân đạo hữu?”

Đối phương có tu vi Trúc Cơ, nơi này cũng chỉ có một mình hắn.

Lý Phàm đứng cách xa một khoảng, cất tiếng hỏi.

Đối phương lại làm như không nghe thấy, không có chút phản ứng nào.

“Gâu gâu gâu!”

Đúng lúc này, con chó mà Lý Phàm đang túm chặt bỗng vùng vẫy, sủa ầm ĩ như cầu cứu chủ nhân.

Bị tiếng chó sủa làm cho tỉnh táo, Ân Ân Thượng Nhân đột ngột quay đầu lại, nhìn thấy Lý Phàm mới sực tỉnh: “Ôi chao! Có khách đến rồi sao!”

“Ôi chao! Có khách đến rồi sao!”

...

Là hai giọng nói lần lượt vang lên, như thể âm thanh dội lại trong cơ thể hắn rồi mới truyền ra ngoài.

Lý Phàm khẽ nhíu mày, thả con chó xuống, hành lễ nói: “Ra mắt đạo hữu!”

Con chó nhỏ vừa chạm đất đã lao vọt đến chân Ân Ân Thượng Nhân, không ngừng dụi đầu lấy lòng.

Ân Ân Thượng Nhân vuốt lại mái tóc rối bù của mình, có chút ngại ngùng nói: “Mải suy nghĩ quá nên không nghe thấy tiếng gọi của đạo hữu, mong được thứ lỗi!”

Vẫn là hai giọng nói quái dị lần lượt vang lên, Ân Ân Thượng Nhân đá con chó sang một bên, nhiệt tình nói với Lý Phàm: “Nơi này không tiện trò chuyện, mời đạo hữu theo ta!”

Nói rồi, một cánh cửa bên cạnh mở toang, Ân Ân Thượng Nhân bước vào.

Con chó nhỏ vui vẻ sủa lên, vẫy đuôi chạy theo.

Ân Ân Thượng Nhân đi trước dẫn đường, dường như nhớ ra điều gì, quay đầu nói với Lý Phàm: “Đúng rồi, ta không gọi là Ân Ân Thượng Nhân.”

“Ta gọi là Ân Thượng Nhân.”

“Ân Thượng Nhân.”

...

Hai giọng nói lần lượt vang lên, nghe giống hệt như Ân Ân Thượng Nhân.

“Hóa ra là như vậy.” Lý Phàm chợt hiểu ra.

Các tu sĩ Tùng Vân Hải gọi hắn như vậy, có lẽ không phải không có ý chế giễu.

“Ra mắt Ân Thượng Nhân đạo hữu!” Lý Phàm chào lại.

Ân Thượng Nhân nghe thấy tên mình được gọi đúng, vô cùng vui vẻ.