Nhuế trưởng lão không nói đến bao nhiêu linh thạch, mà mở miệng yêu cầu Lữ Thiếu Khanh thả người.
“Không được đâu!”
Tiêu Y khẽ lẩm bẩm: “Nhị sư huynh không thể nào nể mặt Nhuế trưởng lão đến vậy.”
Đàm Linh thầm nghiến răng, sư phụ, người quá coi trọng hắn rồi.
Hắn vốn là một kẻ keo kiệt bủn xỉn, sao có thể không cần một viên linh thạch nào chứ?