"Chạy rồi ư?" Lữ Thiếu Khanh gầm lên, điên tiết không thôi, "Ngươi không thể bắt sống hắn sao? Hắn chạy rồi, linh thạch của ta phải làm sao?"
"Con tin đó, một con tin Đại Thừa kỳ, không có một ngàn ức thì cũng phải một trăm ức chứ?"
Mọi người đều không nói nên lời, khẩu vị thật lớn, lại dám nghĩ đến việc bắt sống Đại Thừa kỳ, dùng Đại Thừa kỳ làm con tin để tống tiền linh thạch? Ngay cả trong mơ cũng không dám làm vậy chứ? Những người khác đều nghi ngờ lời Lữ Thiếu Khanh, nhưng Ất Cổ và Thịnh Hướng thì không dám.
Bởi vì bọn hắn biết Kế Ngôn có thực lực này.
Ất Cổ chần chừ một lát, hỏi Kế Ngôn, "Kế công tử, ngươi đã dùng hết sức chưa?"
