Trong Hợp Đạo thành kia, Ninh đạo hữu mắt đỏ ngầu, nghiến răng rít lên: "To gan lắm, thật sự dám đánh tới đây!"
Thành của hắn đã bị phá, giờ phút này hận không thể lột da rút gân bọn người Nguyên Hề mới hả được mối hận trong lòng. Vốn tưởng phe Nguyên Hề sẽ biết điều mà rút lui, hắn còn đang thầm hận không có cơ hội báo thù, nào ngờ cơ hội này chớp mắt đã tới.
Bên cạnh, Thường đạo hữu, thành chủ Hoang cấp thành, cũng không khỏi hừ lạnh một tiếng: "Thật sự coi chúng ta là quả hồng mềm muốn nắn thế nào thì nắn sao!"
Ở ngoài thành, hắn bị bó tay bó chân, không thể bung sức, nhưng giờ đã lui về trong thành, nếu vẫn bị người ta phá thành thì bấy nhiêu năm làm thành chủ cũng uổng công.
"Bọn chúng muốn đánh, vậy thì đánh một trận với bọn chúng, tìm cơ hội phá địch, phản công trở lại, cũng là để báo thù rửa hận cho Ninh đạo hữu!" Hắn lập tức vung tay hô lớn, đám Hợp Đạo dưới trướng phẫn nộ sôi sục, đặc biệt là bốn vị Hợp Đạo mới quy phục như Ninh đạo hữu, càng sát khí đằng đằng.