Lão Thang chuyển đề tài, hỏi: "Nghe nói Cửu Châu của các ngươi vạn năm trước là giới vực đỉnh cấp, chuyện này thật hay giả?" Lão hiển nhiên đã nghe được chút phong thanh từ đâu đó.
"Chuyện vạn năm trước, ai mà biết được." Lục Diệp khẽ mỉm cười, "Nếu lão nhân gia cảm thấy Cửu Châu không tệ, chi bằng dọn đến đây an dưỡng tuổi già."
Thang Quân bĩu môi: “Lão phu thì nguyện ý, ngươi nguyện ý sao?”
Lục Diệp nghĩ ngợi, gật đầu nói: “Vạn Tượng Hải thật sự không thể thiếu lão.” Từ khi Tam Giới Đảo bắt đầu quật khởi năm xưa, Thang Quân chính là ngoại sự tổng quản của Tam Giới Đảo, liên hệ giao thiệp với các phương. Nếu thiếu lão, Tam Giới Đảo thật sự có nhiều bất tiện.
“Bởi vậy mới nói, lão phu chính là mệnh trời sinh bận rộn!” Thang Quân nâng chén trà, một hơi uống cạn, rồi lại nhìn Lục Diệp, vẻ mặt khổ sở như có thù lớn: “Ngươi tiểu tử này không phúc hậu chút nào, lão phu bị ngươi lừa cho xoay mòng mòng.”