Trung Khu được tầng tầng trận pháp bảo vệ, Dư Hoan vẫn luôn im lặng không nói, gã đã ủy thác toàn quyền việc đàm phán cho Cổ Xuyên, bởi gã biết, một khi gã nhúng tay vào, nhất định sẽ cãi vã với người của Tam Giới Đảo, đến lúc đó cục diện sẽ rất tệ.
Gã là người có sức nhẫn nại, nếu không đã chẳng mời Cổ Xuyên đến vào lúc này, nhưng giờ phút này nghe lời Lục Diệp nói vẫn không nhịn được, nghiến răng quát: “Si tâm vọng tưởng!”
Gã và Giang Nghiêu là hai Nguyệt Dao duy nhất còn sót lại của Bách Việt Đảo lúc này, nếu bọn gã chết, thì nghìn Tinh Túc trên Bách Việt Đảo sẽ như rắn mất đầu, hơn nữa Lục Diệp lại còn muốn bọn gã rút bỏ phòng hộ ở Trung Khu, làm thật vậy, chẳng phải khác nào đặt cổ bọn gã dưới đao đồ tể của kẻ khác, sống chết hoàn toàn nằm trong ý niệm của kẻ địch?
Phòng hộ ở Trung Khu lúc này, mới là căn bản để bọn gã tồn tại.
Ngoài phẫn nộ, trong lòng lại bi lương.