Nơi ở của Hàn Đỗng, Lục Diệp cùng gã cạn chén hàn huyên, cười nói vui vẻ.
Rèn xong vỏ cho Bàn Sơn Đao, Lục Diệp vô cùng vui vẻ, tuy rằng phẩm chất của vỏ đao này không cao lắm, nhưng tạm thời có thể đáp ứng nhu cầu của hắn, đợi sau này tu vi cao hơn, rèn lại cũng không muộn, khi đó sẽ càng đơn giản hơn một chút.
Hơn nữa Lục Diệp còn có một ý nghĩ nhỏ, Bạt Đao Trảm sở dĩ cường đại, chính là nhờ pháp lực tu sĩ tích trữ ôn dưỡng đạo linh văn kia, thứ này đối với thực lực bản thân tu sĩ không có yêu cầu khắt khe nào, chỉ cần là binh tu là được, nói cách khác, bất cứ ai sở hữu vỏ đao này, về cơ bản đều có thể thi triển năng lực Bạt Đao Trảm.
Cho nên thứ này có khả năng phổ biến rộng rãi.
Đương nhiên, hiện tại thì không được, rèn một thanh vỏ đao này Lục Diệp đã mất hai tháng thời gian, hắn làm gì có nhiều thời gian như vậy để rèn cho người khác?