Vạn Tượng Hải tuy tốt, nhưng chỉ có nơi đây mới có người hắn quan tâm và người quan tâm hắn.
Lục Diệp lại quay đầu nhìn Hoa Từ, sáu năm không gặp, phong thái của nữ tử này càng thêm mặn mà, quyến rũ, căng tràn tựa hồ khẽ véo cũng có thể ứa ra nước, nụ cười vẫn dịu dàng như thế.
Giống như Nhị sư tỷ, mặt nàng cũng lấm lem chỗ đen chỗ trắng, chỉ lẳng lặng mỉm cười nhìn Lục Diệp.
Bốn mắt nhìn nhau, Lục Diệp nhìn thấy bóng hình mình phản chiếu trong đôi mắt trong veo của nữ tử. Dù chẳng nói lời nào, hắn cũng cảm thấy quãng đường bôn ba vất vả này chẳng đáng là gì.
Trước nhà tranh, hoa rơi lả tả, nam nữ đã mấy năm không gặp bốn mắt nhìn nhau, tình ý dạt dào.