“Tông chủ, Chu Duyệt tỉnh rồi!” Một bên bỗng truyền đến tiếng kinh hô của vị y tu kia.
Chu Thương vội vàng tiến lên xem xét, quả nhiên thấy Chu Duyệt từ từ mở mắt. Trông nàng không có vẻ mệt mỏi hay suy yếu, ngược lại trong mắt tràn đầy thần thái.
“Duyệt Nhi, cảm thấy thế nào?” Chu Thương căng thẳng hỏi.
Chu Duyệt nói: “Cảm thấy vẫn ổn, vừa rồi là ai đã cứu ta?” Nàng lúc nãy tuy có chút ý thức không rõ ràng, nhưng thân là tu sĩ, vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được chút gì đó, biết người cứu mình không phải là người của Chính Dương Tông.
“Là vị đạo hữu này...” Chu Thương vừa nói vừa nhìn ra sau, nhưng đâu còn thấy bóng dáng Lục Diệp nữa. Mọi người vậy mà không hề nhận ra Lục Diệp đã biến mất từ lúc nào, giống như lúc hắn đột ngột xuất hiện vậy.