"Kỳ lạ, thật kỳ lạ!" U Linh gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu. Dù nhìn thế nào, Lý Thái Bạch và Pháp Vô Tôn ngoại trừ dung mạo và giọng nói khác biệt, những thứ khác gần như đúc từ một khuôn. Đây là lý do ả đưa ra phán đoán kia, nhưng sự thật chứng minh, bọn họ lại không phải cùng một người! Trên đời này thật sự có hai người giống nhau đến vậy sao?
"Còn chuyện gì?" Lục Diệp nhìn ả.
U Linh lắc đầu, ả vốn không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là tò mò cấm chế ở đây do ai bố trí. Lục Diệp giơ tay ra hiệu, ý bảo tùy ý.
U Linh bĩu môi, xoay người đi ra ngoài, đi chưa được mấy bước, chợt nhớ ra một chuyện, quay đầu nói: "Đúng rồi, ta cũng gọi Phác Khắc kia đến rồi, gã cũng đáng thương, những năm này có nhà không về được, cứ lang thang khắp nơi. Vô Song Đảo không tệ, nếu có thể ở lại đây, trong Vạn Tượng Hải rộng lớn này, cũng coi như có một nơi chốn về."
U Linh nói xong liền rời đi, Lục Diệp có chút ngoài ý muốn, không ngờ ả lại gọi cả Phác Khắc đến.