Trong đại điện, Lục Diệp đón ánh mắt hiếu kỳ của Nhân Ngư Nữ Vương, ôm quyền hành lễ: “Nhân tộc Lý Thái Bạch, bái kiến Nữ Vương!”
Hắn không rõ diện kiến vương của một tộc nên hành lễ thế nào, dù sao thể hiện được ý là được.
Nữ Vương cất lời, âm thanh non nớt truyền ra, Lục Diệp không hiểu, ngôn ngữ của Nhân Ngư tộc rất trầm bổng, nghe như ca hát, bởi vậy tuy không hiểu, nhưng nghe vẫn rất êm tai.
Yên Miểu ở bên cạnh giải thích: “Nữ Vương nói lần chiến tranh này có thể thắng lợi, đều là nhờ phúc của ngươi, ngươi có thể đến Hoàng Loa Cung làm khách, nàng rất vui, trong thời gian ngươi ở lại Hoàng Loa Cung, trừ một số ít cấm địa, bất kỳ nơi nào ngươi cũng có thể tùy ý ra vào, nếu có nhu cầu gì, cứ việc nói ra, tộc ta sẽ cố gắng thỏa mãn ngươi.”
Lục Diệp gật đầu: “Đa tạ mỹ ý của Nữ Vương!”