“Bồi thường cho ngươi?” Âm La ngẩng đầu, đẫm lệ mông lung nhìn Lục Diệp.
Lục Diệp đưa tay đỡ nàng dậy, rồi tự mình đứng lên, gật đầu nói: “Đúng vậy, đó là bảo huyết phân thân quý giá mà ta đã vất vả hao phí vô số tâm huyết và thời gian mới tu luyện thành, cứ thế bị ngươi một ngụm nuốt chửng. Thiệt hại nặng nề như vậy, ngươi phải làm gì đó để bồi thường tổn thất cho ta chứ.”
Âm La buồn bã, cúi đầu nói: “Vô dụng thôi, Thanh Quân sẽ không tha thứ cho ta đâu.”
Lục Diệp nhìn nàng: “Ngươi sợ Thanh Quân biết chuyện này sẽ trách phạt ngươi?”
“Ừm…” Âm La ấm ức như một đứa trẻ phạm lỗi.