Liệt Hỏa trong lòng nảy sinh ý định thoái lui, nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì gã không rõ thái độ của Lục Diệp đối với mình lúc này.
Dù không cảm nhận được địch ý, nhưng Lục Diệp vừa rồi ra tay sát phạt lăng lệ, hiển nhiên không phải kẻ dễ đối phó, loại người bề ngoài ôn hòa nhưng ra tay sấm sét này thực ra là khó chung đụng nhất, Liệt Hỏa hiểu rất rõ điều này.
Trong lòng thầm tiếc cho Quý Bá Vân và Cửu Sắc, nếu ban đầu Quý Bá Vân đồng ý đề nghị của đối phương thì đã không rước lấy họa sát thân, thế nhưng hai vị này một kẻ thì thèm muốn pháp thuật điều khiển Nhật Viêm Thú Vương, một kẻ thì thèm muốn bảo vật, kết quả lại thành ra thân tử đạo tiêu, liên lụy đến cả gã bây giờ cũng tiến thoái lưỡng nan.
Gã nghiến răng, mở miệng nói: “Đạo hữu, chuyện lần này không liên quan đến ta, Quý đạo hữu và Cửu Sắc đều đã chết rồi, chuyện này đến đây là kết thúc đi.”
Lục Diệp gật đầu: “Quả thật không liên quan đến ngươi, nhưng…” Giọng hắn chợt đổi, tựa cười mà không cười, “Nếu không phải vừa rồi ta ra tay đủ nhanh, e rằng đã bị ba vị các ngươi vây công rồi nhỉ?”