Hắn kinh doanh ở đây nhiều năm, tự nhiên đã luyện được một đôi hỏa nhãn kim tinh, Lục Diệp và Hoa Từ vừa nhìn đã biết là loại không thiếu tiền, đương nhiên đáng để hắn tận tâm tiếp đãi.
"Đều đẹp sao?" Hoa Từ lại không để ý đến hắn, chỉ liếc xéo Lục Diệp, khóe môi cong lên: "Hóa ra phu quân cũng là người cả thèm chóng chán..."
Biểu cảm của Lục Diệp cứng đờ, hắn chợt bừng tỉnh, bảo sao Hoa Từ bỗng dưng có hứng thú chạy tới mua trâm cài tóc, thì ra là đang điểm mặt mình ở đây, vội vàng nói: "Đeo trên người nàng đương nhiên đẹp, đổi sang người khác sẽ không có hiệu quả như vậy."
"Hừ!" Hoa Từ khẽ hừ một tiếng, tháo mấy món trâm cài tóc xuống, đặt lại chỗ cũ rồi xoay người bỏ đi.
Chưởng quỹ tiệm kia ngây cả người, không tài nào hiểu nổi một mối làm ăn tốt đẹp sao lại hỏng bét.