Lời này vừa thốt ra, Chu Nguyên vẫn luôn lặng lẽ đứng sau Mã Bân cũng không khỏi biến sắc.
Tiếng cười của Mã Bân từ từ tắt dần, gã nhìn Lục Diệp nói: “Mảnh đất Cửu Châu này quả nhiên địa linh nhân kiệt, cách vạn năm lại xuất hiện một nhân tài như ngươi, lão phu vô cùng an lòng.”
Lục Diệp nét mặt ngưng trọng: “Tiền bối thật sự đã thương tới căn bản ư?”
Mã Bân lại chẳng hề để tâm: “Không có gì to tát cả, những năm qua ân oán cần báo cũng đã báo gần hết, những ngày sắp tới lão phu cũng không định làm gì, tìm một nơi an hưởng tuổi già là được rồi.”
Lục Diệp chợt thấy xót xa trong lòng.