Bên này vừa giao thủ, đối thủ quả nhiên liên tục bại lui, Tôn Chính tranh thủ lúc rảnh rỗi, nhìn về phía Lục Diệp, vừa nhìn, nhất thời lại khó mà rời mắt.
Chỉ vì trong chiến trường hỗn loạn kia, thân ảnh Lục Diệp thoắt ẩn thoắt hiện, liên tục bay lượn, mà theo sự di chuyển không ngừng của hắn, đao quang cũng lóe lên rồi tắt lịm.
Từng tiếng rên rỉ cùng tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, máu tươi bắn tung tóe…
Tôn Chính quả thực không dám tin vào mắt mình, gã cứ ngỡ Lục Diệp bị nhiều tu sĩ Nguyệt Dao vây công như vậy, dù thực lực có mạnh đến mấy cũng sẽ khó xoay sở, nhưng sự thật lại không phải vậy. Gã chưa từng thấy thân pháp nào linh hoạt đến thế, đối thủ tuy đông nhưng khó mà hình thành thế vây giết hiệu quả đối với hắn, ngược lại, kẻ địch lại từng người một bị chém trọng thương trong những pha di chuyển thoắt ẩn thoắt hiện của hắn.
Bỗng nhiên thân thể gã đau nhói, thì ra là do gã phân tâm nên bị đối thủ đánh trúng, may mà thực lực đôi bên có chênh lệch, dưới sự hộ trì của pháp lực nên không hề hấn gì.