Trong chớp mắt, hai tên sơn tặc đã bỏ mạng, ba tên còn lại đang xông về phía Lục Diệp thấy vậy đều dừng bước, lộ vẻ kiêng dè.
Bọn chúng so với người thường chỉ hơn một chút sức lực và sự tàn bạo, tuy thấy nhiều cảnh sinh tử, nhưng khi cái chết ập đến đầu mình thì lại chẳng có dũng khí đối mặt.
"Vút..." Tiếng xé gió vang lên, Lục Diệp đang định ra tay lần nữa bỗng nhiên xoay người, trường thương trong tay vung ra một đóa thương hoa, chuẩn xác điểm trúng một mũi tên bắn tới từ phía sau.
Bốp một tiếng, mũi tên gãy làm đôi, Lục Diệp nhìn theo hướng mũi tên bay tới, chỉ thấy một tên sơn tặc thân hình nhỏ bé đang ngồi xổm trên nóc nhà, tay cầm một cây cung dài, đang nhìn về phía hắn.
Tên sơn tặc này giờ phút này vẻ mặt ngây dại, hiển nhiên không ngờ phản ứng của Lục Diệp lại nhanh như vậy, người ta vẫn nói minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, vậy mà mũi tên hắn lén lút bắn ra lại bị chặn lại như thế.