Ầm ầm…
Tiếng sấm rền vang, những tia chớp tựa trường xà uốn lượn xé toạc bầu trời, tầng mây dày đặc mang đến cảm giác vô cùng ngột ngạt.
Lục Diệp ngẩng đầu nhìn trời, đôi mắt khẽ híp lại.
“Cái thời tiết quỷ quái này chẳng biết khi nào mới dứt.” Hán tử thô kệch ngồi xổm bên cạnh lẩm bẩm, rồi nhổ một bãi nước bọt sang bên, tựa hồ đang trút bỏ sự bất mãn trong lòng.
“Thời tiết như vậy đã kéo dài bao lâu rồi?” Lục Diệp hỏi.