Một lát sau, A Bặc La mới đứng dậy, dặn dò Cổ Sênh vẫn đang nằm sấp trên giường: “Ngoan tôn, ngươi cứ nằm yên, gia gia đi một lát sẽ về!”
Dứt lời, thân hình vạm vỡ của gã đột ngột biến mất.
Cảm thấy gã đã vào Đấu chiến trường, Cổ Sênh mới bắt đầu rên rỉ trong đau đớn, vẻ mặt thống khổ đến tột cùng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dược tửu đặc chế của Man tộc kết hợp với thủ pháp trị thương đặc biệt của họ quả thực hiệu quả rõ rệt, chỉ mới trị thương trong chốc lát mà vết thương trước đó của gã đã có dấu hiệu thuyên giảm. A Bặc La nói sẽ chữa khỏi cho gã trong ba ngày, quả không phải lời nói suông.
Nhưng vừa nghĩ đến nỗi đau này phải kéo dài ba ngày, Cổ Sênh liền cảm thấy cuộc đời không còn gì luyến tiếc.
Gã sợ đau nhất!