Bảo khố rất lớn, nếu thật sự muốn đi dạo hết, e là mấy tháng cũng chưa chắc xong. Dù hắn đã trả năm mươi vạn linh ngọc nhưng Quy Y làm việc rất tận tâm, không cần thiết phải lãng phí thời gian của nàng nữa.
Hiện giờ hắn đã quen thuộc với nơi này, nếu thật sự muốn đến nơi nào thì hoàn toàn có thể tự mình đi.
Quy Y dừng bước, gật đầu: “Được.” Vừa nói, nàng vừa lấy ra một ngọc giản đưa tới: “Đây là thứ đã hẹn trước, một vài thông tin về Tu La Tràng do ta tự mình sắp xếp, hy vọng có thể giúp được ngươi.”
“Đa tạ.” Lục Diệp nhận lấy cất kỹ, chuẩn bị đợi có thời gian sẽ xem lại cẩn thận.
Quy Y lại lấy Tu La Lệnh của mình ra đưa cho Lục Diệp: “Chúng ta trao đổi ấn ký đi, sau này có chuyện gì thì cứ việc hỏi ta.”