Hạch tâm trở về là chuyện tốt, nhưng hạch tâm có chủ nhân thì lại không phải chuyện tốt, nhất là chủ nhân này lại không phải xuất thân từ Tiểu Nhân Tộc!
Có thể tưởng tượng được, đợi sau khi ba bộ Phương Thốn Sơn dung hợp lại, Lục Diệp thân là chủ nhân hạch tâm, cũng sẽ thuận lý thành chương trở thành chủ nhân của toàn bộ Phương Thốn Sơn!
Đây chính là điều Huyết Tổ năm đó vẫn luôn thèm muốn, nhưng lại không thể làm được.
Bảo ngươi đi tìm hạch tâm, chứ đâu có bảo ngươi luyện hóa nó!
Nơi ánh mắt hai vị Nhật Chiếu hội tụ, Lục Diệp chớp chớp mắt, mơ hồ nhận ra điều gì, lập tức quay sang nhìn Trần Huyền Hải, dõng dạc nói: “Sư huynh cứ yên tâm, ta tuy là Nhân tộc, nhưng đã cùng Ngọc Khanh kết làm đạo lữ, tấm chân tình này tất nhiên là hướng về Tiểu Nhân Tộc chúng ta, sau này tuyệt sẽ không làm điều gì phụ bạc Tiểu Nhân Tộc. Tấm lòng này của tiểu đệ, trời đất chứng giám, nhật nguyệt soi tỏ!” Vừa nói, hắn vươn tay nắm lấy bàn tay ngọc của Tô Ngọc Khanh bên cạnh, siết chặt trong lòng bàn tay.