Trong suy nghĩ của Lục Diệp, hạch tâm Phương Thốn Sơn vốn tách ra từ một Phương Thốn Sơn hoàn chỉnh, vậy nên nhìn từ bên ngoài, hẳn sẽ lưu lại chút dấu vết của Phương Thốn Sơn, có lẽ là một khối vẫn thạch, hoặc một vật gì đó khác. Vì thế, mỗi khi phát hiện thứ gì kỳ lạ, hắn đều đến dò xét một phen.
Một hôm, đúng lúc hắn đang tìm kiếm khắp nơi, một giọng nói bỗng nhiên truyền vào tai: "Tiểu hữu, chớ nên đi sâu thêm nữa."
Lục Diệp đưa mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy trên một khối vẫn thạch khổng lồ ở phía đó, một bóng người đang ngồi xếp bằng, đưa mắt nhìn về phía mình. Âm thanh truyền vào tai, hiển nhiên là lời nhắc nhở của vị này.
Đó là một lão giả râu tóc bạc phơ, không hề vận dụng pháp lực, cho nên Lục Diệp cũng không nhìn ra được tu vi sâu cạn của đối phương. Nhưng kẻ có thể chịu được áp chế của kỳ quan mà tiến sâu đến vị trí này, chắc chắn phải là Nguyệt Dao.
Lão giả ngồi trên khối vẫn thạch ấy, xung quanh cắm đầy trận kỳ, dường như đã bố trí một tòa đại trận. Lão tuy tuổi tác đã cao, nhưng đôi mắt lại vô cùng sáng ngời, chỉ một ánh nhìn cũng đủ để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Lục Diệp.