Hoa Nương lúc này mới ngoan ngoãn trèo xuống khỏi người Tiểu Cửu, động tác trông rất khó nhọc, lúc đáp xuống đất còn không cẩn thận ngã một cái, khiến Lục Diệp nhìn mà mí mắt cứ giật lia lịa.
Đợi Hoa Nương xuống xong, Lục Diệp liền một tay vớt lấy Tiểu Cửu, xoay người đi thẳng vào nhà trúc.
"Sao thế? Sao thế?" Tiểu Cửu thấy Lục Diệp lén lén lút lút như thể không muốn người khác trông thấy, cũng có chút mờ mịt.
Lục Diệp ngồi xổm xuống, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn nó: "Ngươi thành thật nói cho ta biết, bằng hữu mới này của ngươi... từ đâu tới?"
Tiểu Cửu đảo mắt: "Nhặt được."