Có thể tùy tiện ban cho bảo huyết như vậy, thực lực của vị Thánh Tôn trước mắt này, e rằng vượt xa tưởng tượng. Có thể trở thành huyết thị của cường giả bực này, đối với Huyết tộc mà nói, há chẳng phải là một niềm vinh hạnh hay sao?
Mã Thượng Tư trong lòng kích động, không còn do dự, thậm chí có chút cảm kích rơi lệ: "Đa tạ Thánh Tôn!"
Gã vươn tay chộp lấy giọt bảo huyết kia. Giọt bảo huyết màu vàng kim, thánh tính nồng đậm tỏa ra, vừa chạm vào tay gã, liền như dòng nước thấm vào lòng bàn tay Mã Thượng Tư. Khoảnh khắc tiếp theo, sắc mặt gã đột biến, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ, pháp lực cuồn cuộn cùng khí huyết toàn thân điên cuồng chấn động.
Kỳ thực nơi này không phải là nơi chốn thích hợp để luyện hóa Thánh huyết, dù sao cũng bị Âm Dương Đại Ma Bàn áp chế, tốt nhất vẫn là rời khỏi đây, tìm một nơi yên tĩnh bên ngoài.
Nhưng Lục Diệp không lên tiếng, Mã Thượng Tư lại làm sao dám mở miệng? Thánh huyết ngay trước mắt, gã phải nắm lấy cơ hội ngàn năm có một này mới được.