Lời trách mắng đã đến bên miệng, Lục Diệp lại nuốt ngược trở vào, ôm lấy ôn hương nhuyễn ngọc, cảm nhận được sự kinh hãi và sợ hãi còn sót lại của Y Y, hắn vội vàng nhẹ nhàng vỗ vai cô bé: "Đừng sợ, đừng sợ, không sao rồi."
"Ô ô ô, đáng sợ quá." Giọng Y Y càng thêm nghẹn ngào, thân thể run rẩy càng lợi hại, tiếc là nửa giọt nước mắt cũng không có.
An ủi một hồi lâu, tâm tình Y Y mới dần dần bình phục, Hổ Phách ở một bên liếm liếm móng vuốt, hổ đồng tràn đầy vẻ bất lực.
Y Y vẫn còn nép trong lòng Lục Diệp, Lục Diệp đưa tay nắm lấy vai cô bé, xoay người cô bé lại đối diện mình, vẻ mặt nghiêm túc: "Bây giờ biết bên ngoài hung hiểm đến mức nào rồi chứ!"
Y Y lau đi những giọt nước mắt không hề tồn tại trên khóe mắt, cái đầu nhỏ gật lia lịa như gà mổ thóc, giọng điệu oan ức: "Biết rồi!"