Gặp lại Lục Diệp, Hoa Thiên Ảnh quả thực rất vui mừng, bởi cuối cùng cũng có cơ hội đích thân cảm tạ.
Nấu xong linh trà, nàng rót cho Lục Diệp một chén. Lục Diệp tuỳ ý nhấp một ngụm, chân mày bất giác nhướng lên, ngạc nhiên nhìn nàng: “Trà này… không tệ!”
Hắn không phải người sành trà, ngày thường chẳng mấy khi uống, trà ngon dở ra sao kỳ thực hắn cũng không phân biệt được rõ ràng. Thế nhưng trà này của Hoa Thiên Ảnh rõ ràng có chút bất phàm, vừa vào miệng, Lục Diệp liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, trà thấm vào bụng, một luồng hơi ấm lan toả.
Hắn nay đã là tu vi Tinh Túc hậu kỳ, vật tầm thường không thể nào khiến hắn có cảm giác như vậy.
Hắn biết trà này rất ngon, nhưng rốt cuộc ngon ở chỗ nào lại không nói rõ được nguyên do, chỉ đành dùng hai chữ “không tệ” để đánh giá.