Bạch Tấn nói những lời này chẳng phải khoác lác, mà là sự thật. Cường giả Nhật Chiếu có thể phách cường hãn vô song, khí huyết sinh cơ dồi dào, vết thương như vậy dù gã không vận dụng bất kỳ lực lượng nào, chỉ dựa vào khả năng tự hồi phục của thể phách, cũng có thể lành lại trong nháy mắt.
Bởi vậy gã mới dám nói, dù đứng yên cho Lục Diệp chém, Lục Diệp cũng không thể nào chém chết được gã. Bởi lẽ, vết thương do Lục Diệp gây ra sẽ nhanh chóng hồi phục, một tu sĩ Tinh Túc cảnh vĩnh viễn không thể khiến vết thương lan rộng đến mức uy hiếp tính mạng của một cường giả Nhật Chiếu, trừ phi làm cạn kiệt sinh cơ của gã.
Nhưng ảnh hưởng từ Vũ Nương có thời gian giới hạn, vết thương nhỏ nhặt thế này, sao có thể làm cạn kiệt sinh cơ của Bạch Tấn được?
Dứt lời, Bạch Tấn bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vết thương vốn phải nhanh chóng khép lại, nay dường như bị một luồng sức mạnh nào đó ngăn cản, không thể lập tức hồi phục. Điều này khiến gã không khỏi kinh ngạc.
Thứ có thể ảnh hưởng đến khả năng hồi phục nhục thân của cường giả Nhật Chiếu, vĩnh viễn chỉ có thể là sức mạnh của một cường giả Nhật Chiếu khác. Lục Diệp chỉ là Tinh Túc cảnh, theo lẽ thường thì tuyệt không thể làm được điều này.