Biểu cảm của Lục Diệp không đổi, dường như đã sớm liệu trước. Quanh thân huyết quang đại phóng, trong nháy mắt một mảnh huyết hải trải ra, bao bọc hắn và gã tu sĩ Nguyệt Dao kia vào trong. Gã hiển nhiên không ngờ biến cố như vậy lại xảy ra, nhất thời không kịp đề phòng liền bị huyết hải bao phủ, lập tức kinh ngạc và ngờ vực. Bởi vì theo chỗ gã biết, Lục Diệp là một binh tu, vậy mà lại có thể thi triển huyết đạo bí thuật tinh diệu đến thế, quả thực hiếm thấy.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, biểu cảm của gã tu sĩ Nguyệt Dao này liền thay đổi, bởi vì từ trong huyết hải kia, lại truyền ra uy áp vô cùng nồng đậm khiến gã không tài nào chống cự nổi.
Dưới sự bao trùm của uy áp thần diệu kia, gã Nguyệt Dao này chỉ cảm thấy toàn thân lực lượng đều bị áp chế cực lớn, pháp lực lưu chuyển trong cơ thể không chỉ ngưng trệ, mà ngay cả khí huyết cũng tựa như sắp đông cứng lại.
Ngay sau đó một vệt đao quang lóe lên, hung hăng chém vào cổ gã.
Bàn Sơn Đao được gia trì Thần Phong vậy mà không thể chém đứt đầu của gã Nguyệt Dao này, chỉ chém vào được một nửa, đủ thấy thể phách của gã cường hãn đến nhường nào.