Trong lúc đó, Lục Diệp vẫn chưa hết hy vọng, hắn đi ra ngoài dò xét hoàn cảnh bốn phía một chút, nhưng phát hiện nơi này xác thực giống như lời Niệm Nguyệt Tiên và Ảnh Vô Cực nói, liếc mắt cái là có thể nhìn thấy tất cả mọi thứ bên trong bí cảnh.
Cửa sơn cốc không liên thông với ngoại giới, mà là một mảnh hỗn độn, phía trước không có đường đi, Lục Diệp không dám tùy tiện xâm nhập, thử ném một khối linh thạch vào, một chút tiếng vang cũng không có, cũng không biết xông vào trong đó sẽ có kết cục gì.
Trong bí cảnh nhỏ này không có mặt trời mặt trăng, lại có ban ngày ban đêm, thực sự rất quỷ dị.
Một đêm nghỉ ngơi và hồi phục, đợi đến bình minh ngày hôm sau, hai người Lục Diệp và Ảnh Vô Cực ngoan ngoãn đi tới nhà tranh.
Trước nhà tranh, Không Không đã ngồi ngay ngắn ở đó, trước mặt là hai cái bồ đoàn.