Lục Diệp đưa mắt đảo qua chỗ cửa ra vào, nhìn thấy sắc mặt Diệp Lang tái nhợt, không chút huyết sắc, nhìn thấy thiếu nữ quỳ bên chân hắn, mặt mũi tràn đầy vết thương.
Dáng vẻ của thiếu nữ này trông có vài phần giống Diệp Lưu Ly, cũng không biết Diệp Lang tìm đâu ra.
Mà từ dăm ba câu lúc trước khi hắn đánh người, dường như người này vẫn luôn có một chút ý nghĩ không an phận với Diệp Lưu Ly, nhưng trước kia không dám biểu lộ ra, bây giờ lại không kiêng nể gì cả.
Diệp Lang này thiên tư không đủ, từ khi sinh ra luôn là ma bệnh, cũng may mà Bá Đao sơn trang không phải là gia đình bình thường, có đủ vốn liếng trợ giúp hắn tẩm bổ thân thể, nếu không thì đã sớm chết không biết bao nhiêu năm rồi, nhưng dù vậy, cũng là bệnh nặng bệnh nhẹ không ngừng.
Chính vì từ nhỏ đã chịu đủ đau đớn hành hạ, cho nên tâm tính Diệp Lang cực kỳ vặn vẹo, trước kia khi Diệp Anh làm chủ, y còn không dám quá mức càn rỡ, rất nhiều việc xấu xa còn lén lút hành sự, hiện giờ một nhà Diệp Anh chết thì chết, trốn thì trốn, không còn ràng buộc, nên y triệt để bại lộ bản tính.