Gió núi lạnh thấu xương như đao, lại thổi không tan tử khí dày nặng vạn cổ trường tồn trên Chuyển Sinh sơn.
Trên ngọn núi này không có một ngọn cỏ, sinh cơ khô kiệt, thậm chí không nhìn thấy bất cứ kiến trúc nào, cho người ta khí tức hoang vắng nguyên thủy.
“Ta trái lại không ngờ, ngươi sẽ nhanh như vậy tới gặp ta.”
Một thanh âm nữ tử mang theo từ tính độc đáo, từ trong gió phiêu đãng đến, “Vì sao không ôn tồn thêm một hồi với vị hồng nhan tri kỷ kia của ngươi? Mấy năm nay, nàng vì chờ ngươi đến, đã chịu đựng quá nhiều tịch mịch cùng ủy khuất.”
Tô Dịch chỉ cười cười, nói: “Nàng không có việc gì là tốt rồi, nói tới, ta còn phải cảm tạ ngươi mới phải.”