Từng chữ nhẹ nhàng hư ảo, xa xăm như thiên âm đạo âm, lại tự có một luồng lực lượng rung động lòng người.
Không đợi Tô Dịch cẩn thận thưởng thức chân lý trong một đoạn đạo kệ này, bên tai liền vang lên một thanh âm kích động, vui sướng:
“Đến rồi, đến rồi, rốt cuộc có người đến rồi!”
Sắc trời trầm tĩnh, mây thấp lượn lờ.
Chân một ngọn núi lớn cổ xưa nguyên thủy, sơn đạo quanh co khúc khuỷu, uốn lượn mà lên, lát phiến đá loang lổ.