Đổi làm người khác dám nói như vậy, thế nào cũng bị nàng coi là giở trò lưu manh, lấy kiếm đâm cho vài cái!
Nhưng, Nguyệt Thi Thiền lại có thể nhìn ra, Tô Dịch cũng không phải giở trò lưu manh, hắn thật là có cái gì nói cái đó, hoàn toàn khinh thường che giấu.
Quá mức trực tiếp, ngược lại khiến Nguyệt Thi Thiền nhất thời có chút luống cuống chân tay.
Tô Dịch như có hứng thú thưởng thức sự xấu hổ cùng mất tự nhiên trên nét mặt Nguyệt Thi Thiền, khi một thiếu nữ lạnh nhạt như băng lộ ra thần thái bực này, tự nhiên có một phen tư vị khác.
Chẳng qua, Tô Dịch cũng không phải lăng đầu thanh, sẽ không cứ như vậy để không khí xấu hổ tiếp, nói: “Ngươi hẳn là cũng đã phát hiện, Vu Ma độc cổ trong cơ thể tuy bị giam cầm, nhưng chỉ cần nó còn sống, một thân tu vi của ngươi cũng không thể nào thi triển ra, về sau trong khoảng thời gian này, cứ tạm thời ở nơi này thì tốt hơn.”