“Tiêu Dung năm đó, là một luồng thiện niệm của ta ngưng tụ, là phàm phu tục tử thật sự, hơn nữa ý thức cùng tính mạng bổn nguyên đều chưa từng bị ta ảnh hưởng cùng thẩm thấu, cho nên cũng có thể rời khỏi Vân Mộng thôn hành tẩu.”
“Cũng là những năm đó, vì hái dược thảo, đào rau dại, Tiêu Dung dẫn theo đệ đệ Tiêu Tiển nhỏ tuổi, từng nhiều lần tới nơi khác của Vân Mộng trạch.”
Nói đến đây, Thủ Mộ Nhân chỉ một mảng thiên địa hỗn độn kia cách đó không xa, “Điều thú vị là, mỗi một lần ra ngoài, Tiêu Tiển sẽ chạy đến nơi đây, đi vào trong thiên địa như hỗn độn kia chơi đùa một phen.”
“Bởi vì chưa từng xảy ra cái gì ngoài ý muốn, Tiêu Dung làm tỷ tỷ trái lại cũng chưa từng ngăn cản, mỗi lần sau khi hái thuốc, sẽ tới nơi này đón Tiêu Tiển về nhà.”
Nghe tới đây, Tô Dịch không khỏi như có chút suy nghĩ, Tiêu Tiển khi còn nhỏ, còn chưa tu hành, chỉ là đứa nhỏ nhà nghèo nơi hương dã, lại thường xuyên chạy tới nơi nghi ngờ là niết bàn bổn nguyên này chơi đùa?