Hắn vươn người đứng dậy, không nói nhảm nữa, nói thẳng: “Như vậy đi, ta cho ngươi một cơ hội, thành thành thật thật nói cho ta biết, đà chủ của các ngươi hôm nay đang ở nơi nào, ta liền tha cho ngươi một mạng, nếu không... Ngươi thực sự sẽ chết, nghiêm túc cân nhắc một phen đi.”
Người trung niên áo bào gấm ngẩn ra một phen, nhịn không được cười lên ha ha, cười đến nước mắt cũng sắp chảy ra, giống như nghe được một câu chuyện cười rất lớn.
Hồi lâu sau, hắn chậm rãi đứng dậy, trong nụ cười trên mặt lộ ra sát khí lành lạnh: “Lão tử sống nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi loại không biết sống chết này...”
Còn chưa nói xong, chỉ thấy Tô Dịch cách đó không xa vươn ra tay phải, cách không đánh ra một chưởng.
Nhẹ nhàng bâng quơ.