Trước khi Áo Lặc Mỗ đến, Nại Cách Lý Tư và Nại Ái Lệ đang thì thầm nói chuyện.
Đương nhiên, thì thầm nói chuyện đây là của Nại Ái Lệ, giọng của nàng ta lớn đến mức có thể làm thủng màng nhĩ người ta, ngay cả Long Ngữ giả Toa Phỉ Á của nàng ta cũng trốn đi rất xa, trong sân chỉ còn lại Nại Cách Lý Tư, An Cách và những thứ không phải người.
“Năm chúng ta xem mắt thì ngươi mới ba ngàn tuổi, vẫn còn là một tiểu thư long, nhưng ta đã sáu ngàn tuổi rồi, sắp thành lão long rồi, bình thường ta đều coi ngươi là vãn bối để đối xử, đột nhiên xem mắt với ngươi, luôn cảm thấy có chút kỳ quái, trong lòng băn khoăn.” Nại Cách Lý Tư rất ngại ngùng nói.
“Vì sao lại kỳ quái? Bối phận chỉ là từ ngữ thông dụng của nhân loại, long ngữ chúng ta cũng không có mấy thứ này, chúng ta dùng long ngữ để đối thoại không phải là được sao?” Nại Ái Lệ khó hiểu nói.
“Đúng vậy, nhưng mà lúc ấy ta không nghĩ thông suốt, chờ đến lúc nghĩ thông suốt thì đã quá muộn rồi. Vốn từ vựng long ngữ quá ít, có thể biểu đạt ý tứ rất ít, không thấy bây giờ chúng ta nói chuyện, cũng cảm thấy dùng ngôn ngữ của nhân loại thuận tiện hơn, cho nên nhất thời không thể rẽ được.”