Vưu Lan Đạt liều mạng lắc đầu, hắn ta chính là rất muốn ăn dê béo, mới cảm thấy Long đảo quá nghèo nàn, nuôi dê còn không đủ để các đại long ăn, nếu như đến trên đất liền, có rất nhiều chỗ có thể chăn dê, chẳng phải là có thể tùy tiện ăn no sao?
“Ngươi không muốn! Thế chẳng lẽ ngươi nghĩ tổ tiên của chúng ta muốn!? Tính khí của họ sẽ rất tốt! Sẽ ngoan ngoãn nhượng địa bàn cho nhân loại sao? Nhường cho Tinh Linh? Nhường cho Địa Tinh!? Họ ngu ngốc hay ngươi ngu ngốc!?”
“Nhưng mà....” Vưu Lan Đạt vội vàng tranh cãi: “Nhưng ta không thể tìm thấy ký ức về việc chúng ta bị đánh đuổi trong huyết mạch của ta.”
“Chuyện mất mặt như vậy, ai sẽ khắc vào trong huyết mạch chứ? Đương nhiên là truyền miệng, chỉ là không thể ngờ được, ngươi tuổi còn nhỏ cũng đã có ý niệm không biết sống chết trong đầu, còn giết sạch nhân loại? Ngươi đang mơ đấy à!” Bố Lỗ Tư Khắc phun cho nó một ngụm.
“Vậy chúng ta làm gì bây giờ? Nếu như chúng ta không đánh lại nhân loại, vậy ngươi gọi toàn bộ Long đảo lên, chẳng phải là đi chịu chết sao?” Vưu Lan Đạt vẫn còn cứng miệng.